VĂN CHƯƠNG ĐÂU PHẢI LÀ ĐƠN THUỐC
VĂN
CHƯƠNG ĐÂU PHẢI LÀ ĐƠN THUỐC
(Viết sau
khi đọc Câu Chuyện Văn Chương của Lê Mai Lĩnh)
Để bạn đọc dễ theo dõi tôi
đưa bài của ông Lê Mai Lĩnh lên trước và bài trả lời của tôi (Phạm Đức Nhì) lui
về phía sau.
Lê Mai Lĩnh: Câu chuyện văn chương –Tống Biệt hành
Vừa qua,
trên trang web T.Vấn & Bạn Hữu có bài tranh luận giữa hai tác giả CHÂU
THẠCH và PHẠM ĐỨC NHÌ về bài thơ TỐNG BIỆT HÀNH của thi sĩ THÂM TÂM,
đã làm tôi NGỨA NGÁY TAY CHÂN, nên tôi muốn có đôi điều góp ý. Bài viết trong tinh
thần CHUYỆN NHƯ ĐÙA, mong HAI ANH và ĐỘC GIẢ xem cho vui, trong lúc chờ đợi
chứng kiến MỸ và TRUNG CỘNG bắn đạn DỞM và NỔ PHÁO TỊT NGÒI vào nhau.
Nhà thơ
THÂM TÂM, một KHUÔN MẶT THƠ mà người nào yêu thơ cũng yêu mến.
Bài thơ
TỐNG BIỆT HÀNH là KINH NHẬT TỤNG TÌNH YÊU cho một thời trai tơ, trai trẻ, trai
dậy thì. Kể cả mấy gái chưa chồng hay chết chồng
Bài thơ
TỐNG BIỆT HÀNH là một KHỐI KIM CƯƠNG NGUYÊN VẸN, chẳng một ai dám đục, đẽo,
đạp, đá hay thụi, xéo hay nậy.
Bài thơ
TỐNG BIỆT HÀNH, khi vui, đọc cho buồn.
Bài thơ
TỐNG BIỆT HÀNH, khi buồn, đọc cho vui
Bài thơ
TỐNG BIỆT HÀNH, khi đói, nó là gạo nấu cơm là nếp nấu xôi.
Bài thơ
TỐNG BIỆT HÀNH là nước khi khát, là cứu tinh cho người vượt qua sa mạc khô cháy
Bài thơ
TỐNG BIỆT HÀNH là rượu cho những bợm nhậu, là thuốc lào cho những
người tù khổ sai Cộng Sản
75 năm
nay nó là như thế và sẽ là như thế, khi trái đất này còn người YÊU THƠ.
Thế nhưng
vừa qua, người anh em tôi, nhà thơ PHẠM ĐỨC NHÌ đã chọn một cách rất “không
bình thường” để phân tích, mổ xẻ TƯỢNG ĐÀI THÂM TÂM TỐNG BIỆT HÀNH:
Ông đã
đem BÚA TẠ, KỀM KINGSIZE, ĐỤC KINGSIZE, XÀ BENG KINGSIZE , THUỐC NỔ QUEEN, BAO
TAY PRINCESS,,,,
Ông TRỤC,
KÉO, LÔI PHO TƯỢNG ĐÀI THÂM TÂM TỐNG BIỆT HÀNH ra khỏi TRÁI TIM NHỮNG NGƯỜI YÊU
của THÂM TÂM TỐNG BIỆT HÀNH
Với những
lý do của Ông:
Bài thơ
Tống Biệt Hành:
1/ Không
những bình thường mà con SẾN.
2/ Nói
chuyện chiều hôm trước mà dùng trạng từ chỉ thời gian “BÂY Giờ” là không chính
xác.
(Theo tôi
biết, trong văn phạm tiếng Anh và các thứ ngôn ngữ khác, vẫn có CÁC THÌ:
: HIỆN TẠI TRONG QUÁ KHỨ hay QUÁ KHỨ TRONG TƯƠNG LAI.)
3/ Chữ
“dòng” trong cụm từ “dòng lệ sót” giảm giá trị của chữ “sót”.
4/ “Giời
chưa mùa thu tươi lắm thay” là một câu thơ “vô tích sự” bởi nó lạc lõng, thừa
thãi, không ăn nhập gì với cả đoạn thơ.
5/ So
sánh” sen nở nốt” với ” dòng lệ sót” rất khập khễnh.
6/ Đọc
hai câu:
” Em nhỏ
thơ ngây đôi mắt biếc
Gói tròn
thương tiếc chiếc khăn tay “
Hình ảnh
KHÔ, CỨNG, vừa CẢI LƯƠNG, lại vừa không thật, ngây thơ đôi mắt biểc như em nhỏ
thì biết gì mà thương với tiếc
7/ Bài
thơ TỐNG BIỆT HÀNH nói về một sự ra đi vu vơ, không mục đích rõ ràng.
8/ Câu:”
Đưa người ta chỉ đưa người ấy” có vẻ ngây ngô, và đóng góp rất ít cho bài
thơ.
9/ Lời
khuyên : ” Làm thơ nên viết ở ngôi thứ nhất” đã bị vi phạm mà không có lý
đó chính đáng.
(PHẠM ĐỨC
NHÌ không cho chúng ta biết LỜI KHUYÊN NÀY CỦA AI. Phải chẳng có một ông TỔ SƯ
BỒ ĐỀ THƠ khuyên và chỉ có anh PDN biết.)
10/ Rượu
trong bữa tiệc thơ TỐNG BIỆT HÀNH là rượu gỉa, rượu toàn nước lã pha cồn
Rồi ông
kết luận về TỐNG BIỆT HÀNH :
Dù vậy,
TỐNG BIỆT HÀNH VẪN LÀ MỘT BÀI THƠ HAY.
CHỈ VỚI 4
CÂU ĐẦU TÁC GIẢ ĐÃ KHẮC HỌA MỘT CÁCH TÀI TÌNH TÂM TRẠNG CỦA NGƯỜI ĐƯA TIỄN Và
VỚI KHẢ NĂNG TINH TẾ ĐÃ BẮT ĐƯỢC NỖI BUỒN CỦA NGƯỜI RA ĐI:
“Đưa
người ta không đưa sang sông
Sao có
tiếng sóng ở trong lòng
Ráng
chiều không thắm không vàng vọt
Thưa anh
nhà thơ PHẠM ĐỨC NHÌ:
1/Anh
nói: TÔI DÀNH SỰ PHÁN XÉT SAU CÙNG CHO ĐỘC GIẢ
Vậy tôi
đề nghị anh NÊN NÓI LỜI XIN LỖI VỚI ANH CHÂU THẠCH. Bài của nhà phê bình CHÂU
THẠCH rất HÀN LÂM, NGƯỜI LỚN.
2/ Mặc dù
anh đã HÀN GẮN NHỮNG VẾT ĐỤC ĐẼO trên PHO TƯỢNG TỐNG BIỆT HÀNH, nhưng sự MẤT MÁT
VẪN CÒN, NIỀM ĐAU CŨNG CÒN,
Vậy anh
nên viết bài TẠ LỖI với độc giả của T.Vấn & Bạn Hữu, rằng anh đã chạm vào
tình cảm YÊU THƠ của họ dành cho THẦN TƯỢNG THÂM TÂM.
Như đã
nói trên bài viết, ĐÂY LÀ CHUYỆN ĐUÀ CUỐI TUẦN, xin mọi người hoan hỉ thứ tha.
AMEN
Lê Mai
Lĩnh
Bài
trả lời của Phạm Đức Nhì
VĂN
CHƯƠNG ĐÂU PHẢI LÀ ĐƠN THUỐC
Nhận được
cái link từ một bạn văn trong nước với lời nhắn “Nhận thấy có liên quan đến bài
viết của anh và anh Châu Thạch bàn về TỐNG BIỆT HÀNH của THÂM TÂM... nên chép
lại đường link để anh xem và có phản hồi với bài viết (nếu có). Chúc vui.”
http://huongnguyenhoang.blogspot.com/2015/11/cau-chuyen-van-chuong-l-e-mai-linh-nha.html#more
Sau
đó 2 ngày tôi cũng nhận được mail của anh Trương Vấn thông báo về bài Câu
Chuyện Văn Chương trên trang TVấn& BH.
Đọc CCVC tôi mường tượng
tác giả của nó là một người yêu thơ cuồng nhiệt theo cách riêng của mình, và …
rất tự tin. Lẽ ra trong tranh luận văn chương phải chú trọng đến đối tượng
tranh luận - ở đây là giá trị nghệ thuật của TBH - thì ông Lê Mai Lĩnh chỉ nói
phớt qua vài điểm ông không đồng ý (không dẫn chứng), rồi tự động coi mình là
“bên thắng cuộc”, đề nghị hình phạt cho “bên thua cuộc”.
Dù
vậy, trong bài này tôi chỉ chú trọng việc làm rõ những điểm liên quan đến văn
chương mà ông đề cập, không phải để phân định thắng thua mà tìm sự thông
cảm không những của riêng ông mà còn của cả những độc giả khác quan tâm đến
cuộc tranh luận.
1/ Nói
chuyện chiều hôm trước mà dùng trạng từ chỉ thời gian “BÂY Giờ” là không chính
xác.
Theo tôi
(LML) biết, trong văn phạm tiếng Anh và các thứ ngôn ngữ khác, vẫn có CÁC
THÌ: HIỆN TẠI TRONG QUÁ KHỨ hay QUÁ KHỨ TRONG TƯƠNG LAI.
Ở đây tôi
không bàn đến văn phạm tiếng Anh và các thứ ngôn ngữ khác mà chỉ xin đưa ra một
thí dụ bằng tiếng Việt để chứng minh “Bây giờ” trong TBH là không chính xác.
Thứ
Hai tuần trước tôi gặp anh ta ở chùa Vĩnh Nghiêm
Lúc ấy hoa sen nở đẹp quá.
Nếu thay “Lúc ấy” bằng “Bây
giờ” thì sai. Điều này chắc độc giả ai cũng có thể chấp nhận.
Trở lại
TBH: Tôi xin phép đổi mấy chữ (để làm rõ ý của mình)
Ta
biết người buồn chiều hôm trước
Đang vào cuối hạ sen nở nốt
Nhóm chữ trạng từ chỉ thời
gian (đang vào cuối hạ) có thể bao phủ một khoảng thời gian từ “chiều
hôm trước” cho đến lúc người đưa tiễn đang “tâm tình” ngày hôm sau (và có thể
thêm một thời gian ngắn nữa trong tương lai). Đưa “Bây giờ mùa hạ” vào thì sai
– ít nhất cũng là lỗi kỹ thuật - vì “độ phủ sóng” của “Bây giờ” hẹp hơn, chỉ là
một khoảnh nhỏ của hiện tại, không thể vươn ngược về “chiều hôm trước”.
2/ Bài
thơ TỐNG BIỆT HÀNH nói về một sự ra đi vu vơ, không mục đích rõ ràng.
Ông LML thiếu cẩn trọng, không đọc kỹ nên đã gán câu văn trên - của anh Châu Thạch -
cho tôi. Tuy nhiên, đó là sự lầm lẫn nhỏ nhặt, không đáng kể. Hơn nữa, chính
tôi cũng đồng ý với nhận xét rất tinh tế ấy của anh Châu Thạch.
3/ Lời
khuyên : “Làm thơ nên viết ở ngôi thứ nhất” đã bị vi phạm mà không có lý
đó chính đáng.
(PHẠM ĐỨC
NHÌ không cho chúng ta biết LỜI KHUYÊN NÀY CỦA AI. Phải chẳng có một ông TỔ SƯ
BỒ ĐỀ THƠ khuyên và chỉ có anh PĐN biết.)
Trước
hết, tôi đã bỏ ra 2 buổi để đọc 69 bài thơ của ông LML trên TVấn& BH (đúng
ra là 70 nhưng có một bài đăng 2 lần) và nhận thấy rằng tất cả 69 bài thơ ấy
(vâng! 100%) đều được viết ở ngôi thứ nhất. (1)
Sau đây
là một đoạn trích trong Mấy Ý Nghĩ Về Thơ của Nguyễn Đình Thi:
Những hình
ảnh còn tươi nguyên, mà nhà thơ tìm thấy, bao giờ cũng mới mẻ, đột ngột lạ
lùng. Vì nhà thơ nhìn bằng con mắt của người đầu tiên. Đó là những hình ảnh mới
tinh, chưa có vết nhòa của thói quen, không bị dập khuôn vào những ý niệm trừu
tượng định trước. Mượn câu nói của một nhà văn Pháp, nhà thơ bao giờ cũng là
ngôi thứ nhất.
Tôi tạm
dùng hình tượng rượu thật, rượu giả để giải thích ý này. Cảm xúc hay tâm sự do
chính tác giả (hay chính nhân vật trong bài thơ) nói ra là rượu thật, còn do
người khác suy đoán rồi nói hộ là rượu giả. Có loại rượu giả cao cấp và loại
rượu giả xoàng.
Trong TBH
có 2 bình rượu thật:
a/
Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Không đưa
người qua sông nhưng sao lòng nôn nao như sóng vỗ. Đây là 2 câu thơ tuyệt vời nói
lên tâm trạng của người đưa tiễn.
b/
Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
Chí lớn chưa về bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
Đây là
những câu thơ người ra đi thì thầm với chính mình – nói như Châu Thạch - lời
thơ như hịch xuất quân, như lời thề non nước.
Còn lại
là 4 bình rượu giả:
a/
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Ta cảm
được nỗi buồn của người khi thấy mắt người như chứa cả bóng hoàng hôn. Mắt là
cửa sổ linh hồn; nhìn đôi mắt có thể đoán khá chính xác một người đang vui hay
buồn. Do tác giả chọn được hình rất đẹp, rất thơ nên 2 câu thơ tuy là rượu giả
nhưng là loại rượu giả cao cấp, chỉ người sành rượu mới phân biệt được. Hai câu
này kết hợp với 2 câu đầu thành một đoạn thơ rất hay, thường được đọc, ngâm nga
trong các buổi nhậu, tiệc trà bù khú chuyện văn chương.
b/ Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
Một chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót
c/ Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay…
Hai đoạn
b và c cũng là 2 bình rượu giả. Ngôn ngữ và khung cảnh thơ sến, cải lương nên
có thể xếp vào loại rượu giả xoàng, nhấp môi là nhận được ngay.
d/
Người đi! Ừ nhỉ! Người đi thật
Mẹ thà
coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu cay
Người đưa
tiễn cứ như có bùa phép, thấy được cả những chi tiết nhỏ nhặt trong đầu người
ra đi. Thử hỏi độc giả liệu có tin được “chân tình” của tác giả không? Ba câu
cuối rõ ràng là rượu giả, được nhà hàng nghênh ngang pha ngay trước mặt thực
khách.
Trước khi
tôi viết về TBH, trong lúc uống cà phê bình thơ, thấy tôi chĩa mũi dùi vào chi
tiết “nói hộ tâm sự của người khác” trong thơ, một người bạn lên tiếng:
Người đưa tiễn, người ra đi, rồi mẹ, chị và em, tất tật đều là
“con đẻ” của Thâm Tâm; dĩ nhiên ông ta biết suy nghĩ trong đầu của họ.
Đồng ý là
như vậy. Nhưng khi đã phân công, phân nhiệm thì vai nào phải ra vai đó để phù
hợp với vở kịch của cuộc đời. Người trần mắt thịt mà cứ như là Tiên, Thánh, đọc
suy nghĩ, cảm xúc của người khác như đọc trang giấy trước mặt mình thì coi sao
được.
4/Anh
nói: TÔI DÀNH SỰ PHÁN XÉT SAU CÙNG CHO ĐỘC GIẢ
Vậy tôi
đề nghị anh NÊN NÓI LỜI XIN LỖI VỚI ANH CHÂU THẠCH. Bài của nhà phê bình CHÂU
THẠCH rất HÀN LÂM, NGƯỜI LỚN.
Qua bài viết của anh Châu Thạch, thú thật, chất hàn lâm thì tôi không dám nói chứ về phong cách thì tôi đồng ý với ông LML là anh có một phong cách rất người lớn: cẩn trọng, đứng đắn và hòa nhã. Sau mấy bài viết tranh luận về TBH và Nhớ Rừng chúng tôi đã thư qua, thư lại, trò chuyện trên điện thoại và thấy có một số điểm tương đồng trong tranh luận văn chương.
Anh đã thẳng thắn nói rằng trong
việc thẩm định giá trị nghệ thuật của một bài thơ việc có ý kiến khác nhau là
thường tình; đó là quyền tự do của mỗi người. Chúng tôi đã kết bạn văn chương
và đã trao đổi với nhau một số điều riêng tư lý thú.
5/ Vậy
anh nên viết bài TẠ LỖI với độc giả của T.Vấn & Bạn Hữu, rằng anh đã chạm
vào tình cảm YÊU THƠ của họ dành cho THẦN TƯỢNG THÂM TÂM.
Trong số độc giả thường đọc, thưởng thức rồi yêu thơ có rất nhiều người mê thích một bài thơ vì một hay nhiều lý do rất riêng tư, có khi chẳng ăn nhập gì đến kỹ thuật thơ, cảm xúc thơ … nói chung là giá trị nghệ thuật của bài thơ.
Nếu bài thơ nhắc đến hoặc gợi lại những kỷ niệm về khung trời quê hương, mối tình đầu, “những năm tháng không thể nào quên”, hào khí của thanh niên … thì độc giả sẽ ngây ngất như say rượu, cảm xúc dạt dào, hào khí dâng cao … và họ sẽ vung tay cho điểm bài thơ rất rộng rãi.
TBH cũng ở trong trường hợp đó. Dĩ nhiên, nó
không phải là bài thơ dở, nhưng vì những lý do rất “ngoài thơ” người ta đã quên
nhắc đến những khuyết điểm của nó, đã ca tụng nó, cho điểm nó cao hơn giá trị
thực sự của nó rất nhiều.
Nhiệm vụ
của người bình thơ ngoài việc chỉ ra ưu, khuyết điểm của bài thơ còn phải tháo
những giá chống, gỡ những bàn tay nâng đỡ, tước bỏ những ưu ái riêng tư của
mình để bài thơ tự đứng trên đôi chân của nó, tỏa sáng bằng chính giá trị nghệ
thuật tự thân của nó.
Tôi bình
TBH (và những bài thơ khác) cũng với tinh thần đó, cố gắng thuyết phục để độc
giả cùng tôi đối xử công bằng với bài thơ, khen chê đúng mực.
Trường
hợp của ông Lê Mai Lĩnh thì
đặc biệt hơn. Đọc đoạn ông viết về TBH tôi biết ngay là ông mắc chứng bệnh
“cuồng ái” với bài thơ. Đem cái “tình yêu thơ” kiểu ấy mà bước vào chỗ bình thơ
tranh luận với tôi thì chắc chắn tôi sẽ “từ chết đến bị thương”. Cuối cùng
chỉ bị ông hỏi khó mấy câu và bắt xin lỗi, tạ lỗi với không biết bao nhiêu là
người. Thôi thì như thế cũng là may mắn.
Bệnh của
ông LML thì hơi khó chữa, nhưng đối với bạn đọc của TVấn&BH và tất cả những
người yêu thơ khác, tôi hy vọng là qua mấy bài tranh luận về TBH quý vị cũng
vẫn yêu mến bài thơ nhưng sẽ đối xử với nó công bằng hơn.
Riêng về
việc ông LML yêu cầu tôi xin lỗi anh Châu Thạch và TẠ LỖI với bạn đọc của trang
TVấn& BH tôi xin được cho qua vì nó ngây ngô, trịch thượng và … quá
vô duyên.
6/Ông đã
đem BÚA TẠ, KỀM KINGSIZE, ĐỤC KINGSIZE, XÀ BENG KINGSIZE , THUỐC NỔ QUEEN, BAO
TAY PRINCESS,,,,
Ông TRỤC,
KÉO, LÔI PHO TƯỢNG ĐÀI THÂM TÂM TỐNG BIỆT HÀNH ra khỏi TRÁI TIM NHỮNG NGƯỜI YÊU
của THÂM TÂM TỐNG BIỆT HÀNH
Theo ngôn
ngữ của ông LML thì mỗi người yêu thơ đều có một tượng đài trong tim cho mỗi
bài thơ mình yêu thích. Tùy cách hiểu và đánh giá của mỗi người tượng đài ấy
lớn nhỏ khác nhau.
Có người
đọc thơ để thưởng thức, có người đọc để phê bình. Tôi thuộc loại người thứ hai
nên những điều ông LML trách tôi cũng có phần đúng. Tôi đã dùng đủ loại dụng cụ
ông nói ở trên để đục đẽo hầu có được một tượng đài – mà theo tôi - đúng với
kích cỡ của TBH.
Tôi không có khả năng trục tượng đài ra khỏi trái tim của
người yêu thơ để đưa vào chỗ ấy một tượng đài khác. Tôi chỉ ước mong những bài
viết của mình đủ thuyết phục để có được một vài người yêu thơ tự làm công việc
thay thế đó trong tim họ.
KẾT LUẬN
Ở phần đầu ông Lê Mai Lĩnh xác định: “Bài viết trong tinh thần Chuyện Như Đùa” và ở phần cuối ông nhắc lại: “Đây là Chuyện Đùa Cuối Tuần, xin mọi người hoan hỉ thứ tha.”
Đồng ý trong
“chuyện văn chương” có những vùng đất dành riêng cho óc khôi hài (sense of
humor) và ngay cả những bài viết chính luận nghiêm túc vẫn có thể có câu, đoạn
ẩn chứa những nụ cười ý nhị. Ngồi vào bàn bình thơ, người viết không nhất thiết
phải bỏ lại bên ngoài óc hài hước hay cách hành văn dí dỏm của
mình.
Có điều chắc chắn là bình thơ không phải chuyện đùa. Người bình thơ, ngoài kiến thức, tài năng còn phải có “tâm” với thi ca và nhất là phải có thái độ của người lớn: đứng đắn, nghiêm túc, có trách nhiệm với lời khen chê của mình.
Khen chê một câu thơ, một bài thơ là do nhận định chủ quan của người viết phê bình – không phải lúc nào cũng đúng nên dĩ nhiên, chưa phải là kết luận chung cuộc. Sự khen chê ấy còn được cân nhắc, lượng giá (có khi soi mói) của nhiều cặp mắt phê bình khác.
Không phải cứ ngứa ngáy tay chân là nhảy xổ vào cuộc tranh luận thơ ca của
người ta, nói vung tít mẹt rồi chắp tay xin hai chữ đại xá. Hơn một trăm năm
trước Trần Tế Xương đã viết hai câu thơ về bác Cử Nhu:
Văn
chương đâu phải là đơn thuốc
Với những
người Bình Thơ hoặc đang tranh luận về giá trị nghệ thuật của thơ, hai câu đó
bây giờ vẫn đúng.
Texas 11/2015
Phạm Đức Nhì
CHÚ THÍCH:
1/
Hôm nay (11/14/2015) đọc bài thơ mới của ông LML (Những Ngày Tôi Muốn Chết)
trên TVấn& BH, tôi thấy nó cũng được viết ở ngôi thứ nhất.
PHỤ LỤC 1:
Có trường
hợp bài thơ là một cuộc đối thoại giữa nhân vật chính và người em của mình; bài
thơ chấm dứt bằng câu trả lời của người em. Có người bạn hỏi rằng “Phải chăng
tác giả đã viết bằng ngôi thứ hai?”
Này lặng
em ơi, lặng lặng nhìn
Phải chăng mình ngựa sắc
hồng in
Nhẹ nhàng em sẽ buông
rèm xuống
Chị sợ bên sông bóng
ngựa chìm.
Ngựa hồng đã đến
bên hiên
Chị ơi, trên ngựa chiếc
yên ... vắng người.
(Mòn Mỏi, Thanh Tịnh)
Theo tôi, cảm xúc của
người chị (ngôi thứ nhất) vẫn là chính. Độc giả theo dòng cảm xúc từ đầu bài
thơ đã hiểu được tâm trạng mòn mỏi đợi chờ tình quân của chị cho nên khi đọc 2
câu trả lời của người em - chỉ làm nhiệm vụ cung cấp thông tin - đã đồng cảm với
sự tuyệt vọng và nỗi buồn đau vô bờ bến của người phụ nữ đáng thương này. Thủ
pháp Show, Don't Tell của Thanh Tịnh rất tài tình và đã đạt hiệu qủa tối đa.
Một Cách Hành Xử Cao Thượng
Tôi còn nợ anh món nợ TỐNG BIỆT HÀNH, nghĩa là sau nầy nghĩ lại, tôi thiển cận, nghĩa là anh ĐÚNG tôi SAI .
Hì hì
Nhi Pham Vụ Tống Biệt Hành, chúng ta “bắt tay” cho vui vẻ.
Tôi cũng thích lối phản biện văn chương của anh – rõ ràng, mạnh
mẽ và “độc”.
OK. Bắt tay. Cảm ơn anh.
Lâu nay tôi vẫn lấn cấn đó
HÃY ĐẾN VỚI VĂN
CHƯƠNG TẤM LÒNG NHÂN ÁI
Sau khi đọc Văn Chương Không Phải Là Đơn Thuốc trên Facebook ông Lang Truong đã
có bình luận dài như sau:
Có vẻ như ông thích leo lên, ngồi trên đầu các tượng đài, để thiên hạ tưởng
mình cao.
Có vẻ như, theo ông, nghệ
thuật là phải bê nguyên cuộc sống lên sân khấu ; một kiểu " nghệ thuật vị
nhân sinh ", luận điệu này nghe quen quá, rất buồn... nôn!
Bởi theo cách cảm nhận nghệ thuật mà ông bày tỏ, thì ca tử của Trịnh Công Sơn
cũng phải vứt vào sọt rác :
" Gọi nắng, cho vai em gầy,đường xưa áo bay "
"Mưa vẫn mưa bay, trên tầng tháp cổ. Dài tay em mấy thủơ mắt xanh
xao"
Nghệ thuật không phải miêu tả cảm xúc, mà là gợi lên những cảm xúc, ông ạ.
Những gì tri thức không hiểu, hãy để vô thức cảm nhận. Lý trí và trái tim không
phải lúc nào cũng dùng chung một ngôn ngữ.
Đừng tự biến mình thành một tên đồ tể văn chương. Trước khi xuống dao mổ xẻ tâm
hồn người khác, hãy làm tốt hơn họ đã.
Mong rằng có ngày, thi phẩm của ông sẽ được xuất hiện trong giáo khoa, dùng để
giảng dạy cho cả thế hệ, như của Thanh Tâm.
Hãy Đến Với Văn Chương Bằng Tấm Lòng
Nhân Ái
Trước hết xin cám ơn ông Lang Truong đã dành thời gian đọc kỹ bài viết Văn
Chương Đâu Phải Là Đơn Thuốc của tôi để viết một bình luận khá dài. Ông Lang Trương
với tôi chưa có cơ hội biết nhau nên chắc đâu có gì mâu thuẫn.
Bởi thế đọc bình luận nặng
lời của ông tôi thấy hơi lạ. Khác biệt quan điểm trong tranh luận văn chương là
chuyện thường; xưa nay rất ít người vì thế mà hằn học với nhau, nhất là giữa chốn
đông người. Nhưng điều đó đã là một thực tế nên xin phép được trả lời ông từng
điểm một cho vấn đề được sáng tỏ.
1/ Ông viết về tôi “Có vẻ như ông thích leo lên, ngồi
lên đầu các tượng đài, để thiên hạ tưởng mình cao”
Trong bài Văn Chương Không Phải Là Đơn Thuốc tôi có đề cập đến tượng đài ở đoạn
sau:
“Theo ngôn ngữ của ông Lê Mai Lĩnh thì mỗi người yêu thơ đều có một tượng đài
trong tim cho mỗi bài thơ mình yêu thích. Tùy cách hiểu và đánh giá của mỗi người
tượng đài ấy lớn nhỏ khác nhau.
Có người đọc thơ để thưởng thức, có người đọc để phê bình. Tôi thuộc loại người
thứ hai nên những điều ông Lê Mai Lĩnh trách tôi cũng có phần đúng. Tôi đã dùng
đủ loại dụng cụ ông nói ở trên để đục đẽo hầu có được một tượng đài – mà theo
tôi - đúng với kích cỡ của Tống Biệt Hành.
Tôi không có khả năng trục
tượng đài ra khỏi trái tim của người yêu thơ để đưa vào chỗ ấy một tượng đài
khác. Tôi chỉ ước mong những bài viết của mình đủ thuyết phục để có được một
vài người yêu thơ tự làm công việc thay thế đó trong tim họ.”
Ông Lang Trương hãy chỉ cho độc giả thấy tôi “thích leo lên, ngồi lên đầu các
tượng đài” ở chỗ nào? Xin đừng suy diễn tùy tiện mà nói điều không có cho tôi.
2/ “Có vẻ như, theo ông, nghệ thuật là phải bê nguyên
cuộc sống lên sân khấu ; một kiểu ‘ nghệ thuật vị nhân sinh’, luận điệu này
nghe quen quá, rất buồn... nôn!”
Không phải tôi, mà chính Thâm Tâm đã tạo ra khung cảnh cuộc đưa tiễn trong Tống
Biệt Hành, biến bài thơ thành một sân khấu cuộc đời. Mấy trăm năm trước Nguyễn
Du cũng làm như thế với truyện Kiều. Có điều trong truyện Kiều các nhân vật đều
tự nói lên suy nghĩ hay tâm trạng của mình.
Còn trong TBH “người đưa
tiễn cứ như có bùa phép, thấy được cả những chi tiết nhỏ nhặt trong đầu người
ra đi. Thử hỏi độc giả liệu có tin được ‘chân tình’ của tác giả không?” Cái
“không khéo” của Thâm Tâm là ở chỗ ấy, và tôi - với cương vị một người phê
bình- đã “chê” TBH ở điểm ấy.
Nếu ông Lang Truong thấy
“rất … buồn nôn” thì cứ việc phê phán luận điểm của tôi bằng lý lẽ và dẫn chứng.
Cớ sao lại đem “nghệ thuật vị nhân sinh” ra bêu riếu? Đó không phải là cách
tranh luận văn chương nghiêm túc, và hơn nữa, rất bất công với các triết gia đã
nghĩ ra và lập nên thuyết Nghệ Thuật Vị Nhân Sinh.
3/ “Bởi theo cách cảm nhận nghệ thuật mà ông bày tỏ,
thì ca từ của Trịnh Công Sơn cũng phải vứt vào sọt rác”
Tôi chỉ đồng ý với Nguyên Đình Thi khi trích lời một nhà văn Pháp “Nhà thơ bao
giờ cũng là ngôi thứ nhất” mà ông nỡ gán cho tôi cái tội vứt ca từ của Trịnh
Công Sơn vào sọt rác thì ông quả là quá nóng nên lại nói oan cho tôi một lần nữa
rồi đấy.
4/ “Nghệ thuật không phải miêu tả cảm xúc, mà là gợi
lên những cảm xúc, ông ạ.
Những gì tri thức không hiểu, hãy để vô thức cảm nhận”
Tôi không đủ kiến thức để bàn đến những môn nghệ thuật khác. Riêng với thơ, tôi
cho rằng “làm thơ để biểu lộ cảm xúc của mình và khơi gợi cảm xúc nơi người thưởng
ngoạn.” Người thưởng ngoạn thơ sành điệu, khi đọc một bài thơ, phải “bắt” được
tứ thơ, thấy được cái hay, cái dở của kỹ thuật thơ (đó là phần việc của lý trí)
và sau cùng mới “lấy hồn ta để hiểu hồn người”.
Nếu không “bắt” được tứ
thơ và hiểu kỹ thuật thơ mà đòi “lấy hồn ta để hiểu hồn người” thì chỉ là cách
đọc thơ kiểu “nghe hơi bắc nồi chõ” của những kẻ “ngu si hưởng thái bình”, rất
đáng thương. Đời sinh ra cái nghề bình thơ để giúp những người “rất đáng
thương” ấy.
5/ “Đừng tự biến mình thành một tên đồ tể văn chương.
Trước khi xuống dao mổ xẻ tâm hồn người khác, hãy làm tốt hơn họ đã.
Mong rằng có
ngày, thi phẩm của ông sẽ được xuất hiện trong giáo khoa, dùng để giảng dạy cho
cả thế hệ, như của Thanh Tâm.”
Tôi chỉ mổ xẻ bài thơ rồi sau đó “lấy hồn mình để hiểu hồn tác giả”. Câu nói của
ông Lang Trương “Trước khi xuống dao mổ xẻ tâm hồn người khác, hãy làm tốt hơn
họ đã. Mong rằng có ngày, thi phẩm của ông sẽ được xuất hiện trong giáo khoa,
dùng để giảng dạy cho cả thế hệ, như của Thanh Tâm“ là lý luận của một đứa trẻ
ngây thơ. Người lớn, hiểu biết không ai nói như thế, ông ạ.
Nếu đòi “phải có thơ in
trong sách giáo khoa thì mới được bình thơ” thì theo tôi, vô số những nhà phê
bình trên thế giới (trong đó có rất nhiều người nổi tiếng) đã phải treo bút. Những
câu nói “không lường hết hậu quả” như của ông LT không nên có trong một cuộc
tranh luận văn chương.
6/ Có lẽ chỉ là một lỗi typo, nhưng xin nhắc ông Lang Truong, tác giả của TBH
là Thâm Tâm chứ không phải Thanh Tâm.
7/ Tôi có một bài tổng hợp Tống Biệt Hành - Lời Bình Và Tranh Luận ở cái link
dưới đây. Nếu ông Lang Trương muốn trao đổi thêm, tôi rất sẵn sàng thù tiếp.
(Nhưng xin chọn sân chơi khác) http://phamnhibinhtho.blogspot.com/2016/07/tong-biet-hanh-loi-binh-va-tranh-luan.html
Tôi biết cách bình thơ của mình không giống lối bình thơ ve vuốt trước đây bởi
tôi nghĩ rằng thấy khuyết điểm của bài thơ mà người bình không nói ra là thiếu
lương thiện trong văn chương. Tôi đã có nhiều cuộc trao đổi về TBH – có nhiều ý
kiến khác biệt - nhưng không ai hằn học và nặng lời như ông. Tôi nghĩ rằng đến
với văn chương bằng tấm lòng nhân ái sẽ giúp không khí hòa nhã và việc khám phá
cái hay, cái đẹp của văn chương được kết quả hơn.
Một lần nữa xin cám ơn ông và chúc ông luôn vui khỏe.
Riêng trường hợp bạn Tadeo Truong - người bình luận ké – xin vui lòng đọc bài
này. Tôi sẽ không trả lời riêng.
Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com
phamnhibinhtho.blogspot.com
Comments
Post a Comment